Home Văn học nghệ thuật “Khung rêu”

“Khung rêu”

1065
0

Thơ Tình một phát….

Đêm cứ về từng nhúm trăng lơi
Nào đâu có vơi đi nỗi em ăm ắp mùa tròn hôm trước
Giá như có thể giấu được đôi môi ấy vào bìa đêm lạnh
Để rừng khua thấm bớt nồng nàn
Thì sáng nay nơi khung rêu
Khoảng trời không mở ra những tà mây rách
Và anh chẳng phải ngước với trong veo
Mà chứa chan
Mà cổ lụy
Mà lở từng mạch đau
Mà hỏi em ở đâu
Em nơi đâu….

Không phải là Long Thành
Không về Long Hải
Gió không làm rách chiếc áo mưa đôi
Mà anh cứ bịn rịn với gió
Cứ thương một chỗ ngồi
Thốn vặn tay ga
Hối hả một chiều lướt xế

Cát không phơi trần ra trước bể
Sóng không sủi bọt lỗ sò
Sao anh cứ thăm thẳm da em trong lần đứt nút
Giá như có thể bịa ra một sự thật
Anh nói rằng da em bánh mật
Cho dù đêm nay
Vẫn ngà nuột từng thớ trăng lơi
Màu của bức tranh hổn hển

Những chùm nho đã nẫu chín trên cành
Anh không còn thời gian của cáo
Để ngoay ngoảy đuôi xanh
Anh dư nhiều thứ lắm
Dư đến tận cùng của hưu quạnh
Chỉ thiếu một chỗ nằm có những cái gác chân
Anh dư cả những lần dối mình
– Có gì đâu để nhớ

Đêm cứ về từng thớ trăng lơi
Anh cứ dựa vào giấc mơ
Mà tô lại khung mình đang lở lói mạch đau
Anh sẽ vẽ lại trên cành khô thêm từng chiếc lá
Cho mây khỏi rách qua tầm nhìn
Cho thăm thẳm mãi trong veo trên màu gối lạ
Cho mỗi sáng mai khỏi trằn mình qua nhớ
Mà hư cấu bầu trời…

05.10.16
thuận nghĩa

SHARE