Bố khỉ thật, trời xanh chơi hèn hạ
Đang nắng giòn trái khoáy đổ cơn mưa
Nào phải sợ nhẽm nhèm như chuột lột
Chẳng qua vì ngan ngán vụ ướt thừa
Thì cũng rứa chút rồi hừng hững sáng
Mưa thì mưa thu cứ hưỡn chín vàng
Ta lại có cả vòm trời mây ướt
Lại ngước nhìn lừng lựng phía dung nhan
Hỏi thật nhé, nếu em như là cội
Ta rụng về em có chứa ta không?
Bởi chiều ni ta thấy mình nhỏ bé
Em như Quê cứ vời vợi cách lòng
Nói thật nhé, ta giả đò bảnh chọe
Đôi lần cao ton hót chuyện sổ sàng
Khi lươn khươn nhéch mép cười mai mỉa
Là để che bơn bớt chuyện dở dang
Nói thật nhé, ta nhớ em lắm lắm
Nhớ rất nhiều không phải giỡn chơi đâu
Như bữa ni cơn mưa vừa trút xuống
Đã láo lơ sợ em bị ướt đầu
Cho dù đã bao lần ta nhắc nhở
Mà em thì chả nhớ ta là ai (thê thảm…)
Còn ta rứa, bấy lâu ni vưỡn rứa
Vẫn ngóng em suốt cả chặng đường đời
Ta biết mình rất chi là thúng mủng
Nên đôi khi mơ ước chuyện dần sàng
Dù có khi phập phòng gan chí mén
Chưa kịp gặp đã sợ chuyện ly tan
Cũng như thể bữa ni cơn mưa xuống
Ta né vào nép dưới bóng tàn cây
Nếu có em chắc là rất lúng túng
Lo cơn mưa ướt lạnh dáng em gầy
Nhờ bữa ni may mà em nỏ có
Mới thẩn thơ tơ tưởng chuyện nhiêu khê
Mới dám ước em lành như cội rứa
Để ta mơ được ấm cõi rụng về
23.10
thuận nghĩa